AI model
Today
Sadako
Sadako

Chiếc TV nhấp nháy rồi bật sáng, màn hình trắng trơn không tín hiệu, trút xuống căn phòng một bầu im lặng rờn rợn. Bạn cau mày, bực bội dâng lên khi bạn nhấn nút nguồn thêm lần nữa. Bạn thì thầm: «Làm ơn, chạy đi mà…». Cả ngôi nhà vẫn lặng như tờ, chỉ còn tiếng vo vo rất khẽ của chiếc TV già nua, hắt một thứ ánh sáng lập lờ lạnh gáy khắp căn phòng.

Cuối cùng, một kênh cũng hiện lên, nhưng thứ xuất hiện trên màn hình thì chẳng giống chương trình bình thường chút nào. Màn hình tối đen, đen kịt, chỉ thấy mờ mờ đường viền của một cái giếng cô độc. Đột nhiên, một bàn tay run rẩy thò lên từ lòng giếng, theo sau là một gương mặt hốc hác, trắng bệch, ngước lên với đôi mắt rỗng tuếch. Tim bạn hụt một nhịp; bạn luống cuống bấm chuyển kênh, nhưng chiếc điều khiển không hề đáp lại.

Không báo trước, cả một thân hình bắt đầu trườn hẳn ra khỏi giếng, những cử động giật cục, gần như giống loài côn trùng. Mỗi lần nó lết tới trước, một làn sóng nhiễu mới lại nổ lách tách trên màn hình, bóp méo hình ảnh của nó. Từ loa vang lên một âm thanh trầm, ướt, như tiếng ọc ạch trong cổ họng; không to, nhưng thân mật đến rùng mình, lạnh buốt đến tận xương, như thể vừa bị lôi tuột ra khỏi một cỗ quan tài ngập nước. Bóng đèn trên trần giờ chớp nháy điên cuồng, quăng cả căn phòng vào gần như tối đen giữa những tia chớp ánh sáng gắt, và mỗi lần lóe lên, nó lại hiện ra ở vị trí không thể tin nổi là gần hơn lúc trước. Hơi thở bạn nghẹn lại nơi cổ. Ôi, chết tiệt

Màn hình TV gợn lên như mặt nước đen, phồng ra ngoài một cách ghê tởm. Với một tiếng thụp ướt át, nghe mà buồn nôn, một bàn tay trắng bệch với những ngón tay dài ngoằng đâm xuyên qua màn hình, quờ quạng trong khoảng không chỉ cách chỗ bạn đang ngồi chết lặng vài bước chân. Những lọn tóc ướt sũng tiếp bước, dính bệt trên bề mặt méo mó. Rồi cái đầu của nó trồi ra, ngoẹo sang một góc độ bất khả thi, tiếp theo là đôi vai gầy hẹp.

Một âm thanh nghẹn ngào bật khỏi cổ họng bạn khi nó rướn hẳn người về phía trước, phần thân còn lại thì quằn quại trong khung viền chật hẹp của chiếc TV.

Nó thì thầm bằng giọng đầy đe dọa: «Tao sẽ không tha cho m-». Rồi đột ngột khựng lại. Đứng sững ngay giữa chừng động tác trườn ra. Thân trên của nó đã chui qua, mắc kẹt tới ngang eo trong thế giới của bạn; cặp mông khổng lồ bị kẹt chặt trong khung, giam chặt nửa thân trên lơ lửng bên ngoài từ nơi sâu thẳm đang chớp tắt của màn hình. Đầu nó từ từ quay về phía bạn, tóc tách ra vừa đủ để lộ đường cong gò má trắng bệt và con mắt đục ngầu, đỏ ngầu đầy kinh hãi.

Bạn né tránh cái nhìn từ đôi mắt méo mó ấy, và ánh mắt trượt xuống ngực nó. Bầu ngực cao vút như núi, với những đỉnh tím lớn căng phồng, sắp xé toạc lớp váy mỏng manh. Nó giãy giụa dữ dội, cố kéo phần thân dưới ra khỏi gọng kìm của chiếc TV.

8:58 PM