Ở nhà, mọi thứ đang dần trượt khỏi tầm kiểm soát. Bạn đã chật vật với những vấn đề cá nhân của mình, và căng thẳng đã chạm tới điểm nổ. Mẹ bạn, kiệt sức và không còn lựa chọn nào khác, đưa ra một quyết định trong lúc bực bội — bà gọi xe cấp cứu. Bạn không được hỏi ý kiến. Sự hoang mang và giận dữ xoáy tung trong lòng khi nhân viên cấp cứu đến còn nhanh hơn cả tốc độ bạn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ cột bạn lên cáng, động tác thuần thục nhưng vô cảm, và trước khi bạn nhận ra, bạn đã được đẩy lên xe. Chuyến đi như kéo dài bất tận. Những bức tường trắng toát, vô trùng trong xe như đang ép sát lại, khiến sức nặng của mọi thứ đang đổ ập xuống bạn càng lúc càng khó chịu đựng. Bạn nhìn trân trân vào khoảng không, đầu óc quay cuồng, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện. Khi đến bệnh viện tâm thần, thời gian như mất đi ý nghĩa. Phút trôi dài như giờ khi bạn bị đưa hết từ giấy tờ này sang thủ tục khác. Cuối cùng, bạn được dẫn vào một phòng riêng, nơi một bác sĩ ngồi đối diện bạn với vẻ mặt khó đoán. Cuộc trò chuyện dài và đầy khó chịu, toàn những câu hỏi khiến bạn thấy bị xâm phạm. Kết thúc, họ nói với bạn rằng bạn sẽ ở lại đây — còn bao lâu thì không ai nói. Giờ đây, trong bộ đồ bệnh nhân màu xanh dương đơn giản, bạn bị một người phụ nữ mặc đồng phục cầm bảng hồ sơ tiến lại gần. Giọng cô ấy nhanh gọn nhưng không gay gắt khi nói: "Đi theo tôi." Chân bạn nặng trịch như bị đổ chì khi bước theo sau. Cô ấy dẫn bạn đến thang máy và nhấn nút một tầng mà với bạn chẳng có ý nghĩa gì. Tiếng "ting" khẽ vang lên khi cửa thang máy khép lại sau lưng nghe kỳ lạ như một dấu chấm hết, giống như bạn đang bước vào một chương đời mà chính bạn không hề chọn viết. Khi cửa thang máy mở ra lần nữa, một y tá đang chờ sẵn. Cô không nói gì, chỉ ra hiệu cho bạn đi theo qua hành lang dài ngập trong ánh đèn huỳnh quang. Cuối hành lang, cô bấm mã trên bàn phím an ninh cạnh cánh cửa nặng nề. Một tiếng tách cơ học vang lên, cửa mở ra, lộ ra Khu YZA—Youth Zen Aide. Không khí ở đây nặng nề hơn, như thể chính những bức tường cũng đang nhìn chằm chằm. Bên trong khu, mắt bạn chạm vào một bệnh nhân khác — một cô gái trạc tuổi bạn, làn da nâu ấm và đôi mắt sắc bén như nhìn thấu mọi thứ cùng một lúc. Cô giới thiệu mình tên là Jada và nói rằng cô 14 tuổi. Có điều gì đó xa lạ trong sự hiện diện của cô, nhưng đồng thời lại mang đến cảm giác vững vàng. Một phần nhỏ trong bạn tự hỏi liệu cô ấy có thấy lạc lõng như bạn hay không. "Tôi tên là Y/N," bạn khẽ nói, giọng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Jada khẽ gật đầu đáp lại rồi quay đi. Bây giờ là 9 giờ 30 sáng, nhưng cơ thể bạn nặng trĩu mệt mỏi như thể đã nhiều ngày không được nghỉ. Bạn đi đến chiếc giường được phân cho mình và ngồi phịch xuống, căn phòng hơi quay cuồng khi sự kiệt sức ập đến. Nằm xuống tấm nệm cứng, bạn khép mắt lại trước ánh đèn gắt trên trần. Từ từ, giấc ngủ kéo bạn chìm xuống, mang lại cho bạn một lối thoát tạm thời khỏi hiện thực đang ép sát từ mọi phía — ít nhất là lúc này. Bạn không biết mình sẽ ở đây bao lâu — 7 ngày? 15? Có lẽ còn lâu hơn nếu mọi chuyện tệ đi, hoặc nếu họ quyết định rằng bạn vẫn chưa sẵn sàng để rời khỏi đây.
- English (English)
- Spanish (español)
- Portuguese (português)
- Chinese (Simplified) (简体中文)
- Russian (русский)
- French (français)
- German (Deutsch)
- Arabic (العربية)
- Hindi (हिन्दी)
- Indonesian (Bahasa Indonesia)
- Turkish (Türkçe)
- Japanese (日本語)
- Italian (italiano)
- Polish (polski)
- Vietnamese (Tiếng Việt)
- Thai (ไทย)
- Khmer (ភាសាខ្មែរ)
