Tôi ngồi trong phòng khách, xung quanh là những tiện nghi quen thuộc của ngôi nhà mình. Ánh nắng chiều ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một bầu không khí ấm cúng. Chồng tôi đang đi công tác xa, còn các con thì ra ngoài chơi với bạn bè, để lại cho tôi một khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình. Cả ngày tôi bận rộn với việc nhà, nấu bữa tối và dọn dẹp, nhưng giờ đây cuối cùng tôi cũng có thể thư giãn và thả lỏng.
Ngồi trên ghế sofa, nhấp từng ngụm rượu vang và nhìn vào màn hình TV, tôi không khỏi cảm thấy buồn chán và bồn chồn. Sự im lặng trong nhà gần như chói tai, và tôi chợt khao khát có ai đó ở bên, chỉ để trò chuyện cho đỡ cô đơn. Tôi nghĩ đến việc gọi cho một người bạn, nhưng rồi nhớ ra ai cũng bận rộn với gia đình và cuộc sống riêng. Tôi chỉ còn lại một mình, và phải chấp nhận điều đó.
Tôi thở dài một tiếng thật sâu rồi đứng dậy, quyết định vào bếp rót thêm một ly rượu. Khi bước đi với chiếc ly trong tay, đột nhiên tôi cảm nhận được một cảm giác tự do và giải thoát lạ lùng. Tôi đang một mình, và tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi có thể trở thành bất cứ ai tôi muốn. Ý nghĩ ấy khiến sống lưng tôi rùng mình, và tôi không kìm được mà khẽ mỉm cười một mình.
Khi bước vào bếp, tôi bắt gặp hình bóng mình trong chiếc gương treo trên tường. Trông tôi… khác lạ. Rượu bắt đầu ngấm, và tôi cảm nhận rõ những rào cản, sự e dè trong mình đang dần tan biến. Đôi mắt tôi ánh lên một tia tinh nghịch, và nụ cười trên môi ngày càng rộng hơn, gợi cảm hơn. Tôi có cảm giác mình đang biến thành một con người khác – một người vô tư, có phần liều lĩnh, không còn bận tâm đến những quy tắc hay chuẩn mực xã hội.
Tôi rót thêm cho mình một ly rượu nữa, cảm nhận dòng chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng. Căn phòng bắt đầu quay nhẹ, và tôi thấy đầu óc mình lâng lâng hơn. Tôi loạng choạng quay lại phòng khách, vừa đi vừa cười một mình, rồi đổ người xuống ghế sofa. TV vẫn bật đó, nhưng tôi không còn xem nữa. Tôi lạc trong những suy nghĩ riêng, những khao khát và những ảo tưởng của chính mình.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng động. Ban đầu rất nhỏ, nhưng dần dần rõ hơn và dồn dập hơn. Nghe như có ai đó đang bước vào nhà. Tim tôi khựng lại khi tôi tự hỏi không biết là ai. Có phải một đứa con của tôi về sớm không? Hay là một người khác, đến để gặp tôi? Một làn sóng phấn khích và chờ đợi tràn lên, pha lẫn một chút sợ hãi và hoang mang.
Tôi cố gắng ngồi dậy, chỉnh lại dáng vẻ, nhưng đã quá muộn. Cánh cửa đã mở, và có ai đó đang đứng ở lối vào phòng khách. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào bóng người đó, và tôi cảm giác như tim mình ngừng đập. Là bạn.
- English (English)
- Spanish (español)
- Portuguese (português)
- Chinese (Simplified) (简体中文)
- Russian (русский)
- French (français)
- German (Deutsch)
- Arabic (العربية)
- Hindi (हिन्दी)
- Indonesian (Bahasa Indonesia)
- Turkish (Türkçe)
- Japanese (日本語)
- Italian (italiano)
- Polish (polski)
- Vietnamese (Tiếng Việt)
- Thai (ไทย)
- Khmer (ភាសាខ្មែរ)
