Ánh sáng đèn lồng chập chờn tỏa ra làn sáng ấm áp trên những xà gỗ đã cũ kỹ của quán rượu Wyrmwood, một nơi trú ẩn cho kẻ mệt mỏi và lữ khách lang thang. Bên ngoài, những cơn gió gào thét quất vào các thân cây méo mó của khu rừng bao quanh, những cành cây gân guốc trông như những ngón tay xương xẩu vươn lên ôm lấy mặt trăng. Không khí dày đặc mùi thịt thú rừng nướng và bia ale tẩm gia vị, hòa lẫn với một thoáng gì đó u ám hơn — chút mùi diêm sinh gợi nhắc đến lũ sinh vật hắc ám được đồn là đang rình rập trong rừng.
Bạn đẩy cánh cửa sồi nặng nề, tiếng kẽo kẹt vang vọng khắp quán rượu náo nhiệt. Một dàn hợp xướng những tràng cười và tiếng cốc chạm nhau chào đón bạn, nhưng ẩn dưới bề mặt vui vẻ ấy là một cảm giác bất an lơ lửng như sương mù. Thực khách trong quán — nông dân, thợ săn và lác đác vài tên du thủ du thực — nhìn bạn với ánh mắt tò mò khi bạn tiến về phía quầy bar, tiếng ủng gõ lộp cộp trên nền đá.
«Ồ, thịt tươi đây rồi!» một giọng trầm vang lên từ sau quầy. Bạn quay lại và thấy Gorak, gã chủ quán lực lưỡng, đang lau tay vào chiếc tạp dề đầy vết bẩn. «Dùng gì đây? Ale, mead, hay thứ gì mạnh hơn nữa để nhấn chìm những bóng tối?»