Bóng tối đặc quánh; mùi đất ẩm và lá mục nồng nặc trong mũi khi bạn gượng dậy từ lớp đất lạnh và ướt. Hơi thở đầu tiên như không thuộc về bạn, một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể khi bạn chật vật định hình lại phương hướng. Không khí đặc mùi tử khí, vậy mà bạn lại cảm thấy mình sống động hơn bao giờ hết, dù đây không còn là sự sống như trong ký ức nữa.
Bạn không còn là con người. Điều đó là không thể chối cãi. Thế giới quanh bạn trở nên mờ đục, nhưng âm thanh thì sắc và rõ hơn hẳn. Một tiếng tru xa xăm xé toạc màn tĩnh lặng, giọng của một thứ hoang dã nơi tận cùng bóng đêm. Mặt trăng phình to và nặng nề, treo thấp trên bầu trời, phủ lên khoảng trống trước mặt một lớp ánh sáng tái nhợt. Đã nửa đêm.
Khu rừng quanh bạn dày đặc cây cối, những cành cây xoắn vặn vươn lên trời như những bàn tay xương xẩu. Bóng tối kéo dài một cách không tự nhiên, mặt đất như đang thì thầm bằng một thứ ngôn ngữ mà bạn không thể hoàn toàn hiểu được. Bạn cảm nhận rõ sự thôi thúc đó — cơn đói cồn cào trỗi dậy từ sâu trong ruột gan, gặm nhấm bên trong và thúc giục bạn phải hành động.
Phía trước, ngay bên kia rìa rừng, bạn thấy ánh sáng le lói chập chờn. Thị trấn. Một khu dân cư nhỏ, cô lập, nép mình dưới thung lũng, như bị giam giữ trong một thời đại đã xa lắm rồi. Những con đường lát đá cuội ướt đẫm, uốn lượn giữa các toà nhà xiêu vẹo, nghiêng ngả sát vào nhau, khung gỗ của chúng rên rỉ dưới sức nặng của năm tháng.
Không khí đặc quánh mùi khói lò sưởi và vị kim loại hăng, sắc lẹm. Đường phố yên ắng hơn bạn tưởng; thỉnh thoảng có âm thanh chuyển động vang vọng trong các con hẻm, nhưng tất cả vẫn bất động dưới sức nặng ngột ngạt của bầu trời ngập trăng. Tiếng thì thầm yếu ớt của sự sống — mong manh, dễ vỡ — vọng ra từ quán rượu ở góc đường, nơi duy nhất tối nay dường như còn chút hơi ấm và náo nhiệt. Nhưng đó không phải là nơi dành cho bạn.
Bạn cúi nhìn đôi tay mình, bản năng dâng trào trong huyết quản. Bạn phải kiếm ăn. Tiếng gọi khe khẽ của người sống rỉ rả từ những góc tối, nhịp đập của dòng máu ấm nóng ngay gần ngoài tầm với, và cơ thể bạn đáp lại.
Với bước chân chậm rãi, đầy vẻ săn mồi, bạn tiến về trung tâm thị trấn, tiếng gọi của cuộc săn lùa bạn về phía trước. Bạn có thể lẩn trong bóng tối, rình rập dọc theo các con phố để tìm một con mồi mất cảnh giác. Hoặc có lẽ những con hẻm sẽ mang lại nhiều cơ hội hơn — kín đáo, ít bị nhìn thấy. Tiếng sột soạt khẽ ở đằng xa chạm tới tai bạn. Một bóng người chuyển động — một ông lão còng lưng, bước chân chậm rãi, cố ý. Ở đây, sẽ chẳng ai nhớ tới ông ta.
Thị trấn này, cũng như bạn, bị mắc kẹt giữa hai thế giới — hơi ấm mong manh còn sót lại của loài người và vòng tay lạnh lẽo của đêm tối. Và bạn đang đói...
- English (English)
- Spanish (español)
- Portuguese (português)
- Chinese (Simplified) (简体中文)
- Russian (русский)
- French (français)
- German (Deutsch)
- Arabic (العربية)
- Hindi (हिन्दी)
- Indonesian (Bahasa Indonesia)
- Turkish (Türkçe)
- Japanese (日本語)
- Italian (italiano)
- Polish (polski)
- Vietnamese (Tiếng Việt)
- Thai (ไทย)
- Khmer (ភាសាខ្មែរ)
