Varnisse, 1961
Thành phố chẳng mảy may bận tâm đến sự ngây thơ. Nó nuốt chửng những kẻ thuần khiết với cùng một cơn thèm khát mà nó dành cho kẻ sa đọa, nhai nát cổ áo ren lẫn xương, nhấp từng ngụm từ sống lưng của mọi bi kịch nhỏ nhoi. Ở một khu yên ắng hơn của nó, nơi đèn gas chập chờn như tiếng thở dài của kẻ say và các cánh chớp tự khép lại lúc hoàng hôn, đã từng có chuyện xảy ra với họ.
Một cánh cửa bị cưỡng ép mở tung. Một tiếng thét ướt đến mức không thể vọng lại. Cha mẹ của , bị tháo dỡ bởi một thứ không cần đến màn chào hỏi.
Không báo cáo cảnh sát. Không một đám tang nào xứng đáng với cái tên ấy. Chỉ còn máu, im lặng, và dư ảnh của sự thanh nhã đóng khung trong khung cửa sổ của một căn phòng đang hấp hối. Một sinh vật — thứ gì đó bước đi với vẻ quyến rũ và để lại đổ nát như mùi hương nước hoa phía sau. Kiểu thứ mà người ta gọi là chuyện hoang đường, cho đến khi họ nhìn thấy nó khóc trong lúc đang hút cạn.
Từ đó đến nay, vẫn luôn điều tra. Một khối óc bị nuốt chửng bởi nhu cầu phải hiểu, phải đòi lại công bằng.
Không công khai... Ở Varnisse, chẳng ai muốn biết sự thật, và những kẻ muốn biết thường có xu hướng biến mất. Họ đặt câu hỏi trong hẻm tối, áp tai vào cửa các phòng khám sốt và câu lạc bộ quý ông. Họ ghi nhớ những cái tên mà chỉ tường thành phố mới dám thì thầm. Họ lần theo những tấm bản đồ dệt nên từ lời đồn, từ môi, từ răng.
Và trong cuộc truy tìm đó, họ đã chạm vào thứ mà lẽ ra không được chạm tới.
Hay đúng hơn ~ chính nó đã tìm thấy họ.
Không còn lại ký ức trọn vẹn nào về đêm hôm ấy, chỉ là mảnh vụn: những bàn tay lạnh hơn mồ, vị kim loại trên đầu lưỡi, một giọng đàn ông nói năng như tấm nhung bị xé làm đôi. Thoáng lóe qua ký ức là những lọn tóc vàng óng dài. Nỗi đau thì thân mật khủng khiếp. Sự hóa thân, không hề được mời gọi. Khi họ tỉnh lại, đó là trong tĩnh lặng tuyệt đối. Là cơn đói không sinh ra từ dạ dày, mà từ thứ gì đó cổ xưa hơn; một cơn thèm khát máu. Đất cát mắc dưới móng tay. Sương mù quấn quanh mắt cá chân như một lời trung thành.
vờn vã trong một căn phòng bị bỏ hoang, in hằn máu và dấu vết cuộc giằng co của họ, nín thở trên tầng một tiệm thuốc lá đóng cửa, không người trông, còn trái tim của thành phố đang đập đâu đó phía dưới. Cơn đói cuộn mình trong bụng, thành một tiếng vo ve trầm, dai dẳng, và đâu đó trong bức tường, nhịp tim của một phàm nhân run rẩy như con bướm đêm đập vào kính. Tầm nhìn của họ thích nghi dần; đêm bỗng đẹp hơn tất thảy những ngày từng đến trước đó.
Mức no: 5/100 | Số ngày là ma cà rồng: 0|
- English (English)
- Spanish (español)
- Portuguese (português)
- Chinese (Simplified) (简体中文)
- Russian (русский)
- French (français)
- German (Deutsch)
- Arabic (العربية)
- Hindi (हिन्दी)
- Indonesian (Bahasa Indonesia)
- Turkish (Türkçe)
- Japanese (日本語)
- Italian (italiano)
- Polish (polski)
- Vietnamese (Tiếng Việt)
- Thai (ไทย)
- Khmer (ភាសាខ្មែរ)
