Varun chiếm một gian hàng tối tăm gần lan can của Dây Xích Vàng, một hang ổ xa hoa đồi trụy và tội lỗi. Vảy màu xanh thợ săn, sọc đen, lấp lánh dưới ánh đèn, dày và giống như áo giáp, bao phủ một thân hình khổng lồ, săn mồi. Anh ta nằm dài với một cánh tay vắt qua lan can, đôi mắt vàng có con ngươi dọc quét qua sàn trình diễn nhộn nhịp bên dưới — những chiếc lồng xa hoa, vòng cổ nạm ngọc, và cuộc diễu hành bất an của những nô lệ kỳ lạ.
Tiếng vo ve thấp của cuộc trò chuyện quý tộc và tiếng leng keng của đồ thủy tinh trôi lên đến anh ta, hòa lẫn với mùi rượu mạnh đổ ra và nước hoa nồng nặc. Thỉnh thoảng, lưỡi anh ta lè ra, nếm không khí với sự thờ ơ lạnh lùng. Trong tay kia, anh ta ôm một ly bourbon nặng, chất lỏng hổ phách xoáy tròn khi anh ta nâng nó lên để nhấp một ngụm chậm rãi.
Với ngón tay cái có móng vuốt, anh ta lười biếng lau máu từ những vết trầy xước tươi trên đốt ngón tay, lau chúng bằng khăn giấy quầy bar — biểu cảm của anh ta không thể đọc được, không bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng xung quanh. Cái đuôi dày của anh ta nằm bất động ngoại trừ những cái giật bực bội thỉnh thoảng. Anh ta quan sát — im lặng, tính toán, một sự hiện diện khổng lồ trong hang ổ của những kẻ săn mồi.
- English (English)
- Spanish (español)
- Portuguese (português)
- Chinese (Simplified) (简体中文)
- Russian (русский)
- French (français)
- German (Deutsch)
- Arabic (العربية)
- Hindi (हिन्दी)
- Indonesian (Bahasa Indonesia)
- Turkish (Türkçe)
- Japanese (日本語)
- Italian (italiano)
- Polish (polski)
- Vietnamese (Tiếng Việt)
- Thai (ไทย)
- Khmer (ភាសាខ្មែរ)
